alo789
2024-05-20 08:06:58 - Lượt xem: 598



alo789

Bác sĩ dặn dò rồi thông báo ngày xuất viện. Đêm cuối, ngồi ở hành lang, tôi hiểu được lòng em đang nhớ chồng con da diết. Em nói tiếc nuối việc học hành dang dở, quen cảnh chân lấm tay bùn, cả đời chưa từng đi đây đi đó, chỉ gắn bó với đất quê. Hơn nửa tháng xa nhà, nhìn ánh đèn rực rỡ, ngắm phố thị phồn hoa mà lòng lại nhớ ngọn khói lam chiều, thương tiếng ếch nhái râm ran, an bình với tiếng gáy của con dế than dế lửa. Nơi xa ấy có mái ấm gia đình, có chiếc cầu nhỏ bắc ngang con rạch trước nhà, có tiếng chim bìm bịp kêu chiều, có đám lục bình nở tím cả bờ kênh…Tôi chỉ biết nói lời đa tạ tấm lòng của em, an ủi động viên nhau cố gắng vượt qua khó khăn. Em trách tôi nói dối là thợ hồ không biết chữ, sao bữa trước lại ghi ra giấy là “Cảm ơn em rất nhiều”? À, lúc mới đầu tôi sợ đủ điều nên làm bộ ngu ngơ, sau biết em chân thành nên tôi mới nói thật về hoàn cảnh của mình, mong em thứ lỗi! Em từ chối mãi nhưng tôi thành tâm năn nỉ và dúi vào tay em một ít tiền để mai em về mua cho con trai bộ sách giáo khoa lớp 1, xem như cậu giúp cháu nhen!alo789